Mấy hôm nay em cảm thấy mệt nhoà. Mệt vì đã quá có nhiều chuyện xảy ra với em. Với một tâm thế luôn sẵn sàng chờ một cái kết và đón nhận mọi thứ tồi tệ nhất xảy ra. Nhưng không hẳn vậy, và có giây phút em đã muốn buông xuôi tất cả.
Tự an ủi mình bằng một tách cà phê đen đá. Ngồi yên một góc nhỏ. Thế là đủ rồi. Vẫn một mình một thế giới. Cười để an ủi những điều làm mình chán ngán nhất. Và cần tập trung vào việc cần làm.
Em lật mở từng trang sách, vở tìm tài liệu chuẩn bị cho bài thuyết trình. Bài vở dạo này khá nhiều. Lật di lật lại những dòng chữ mình viết vội vàng trong quyển vở, chợt thấy những câu mà làm mình chú ý nhiều. Chỉ những dòng chữ ngắn gọn của đứa bạn trong nhóm góp ý vào bài làm để hoàn chỉnh hơn.
“ Nếu bạn kết hôn ở tuổi 20 là bức tranh hoàn hảo nhất cho bất kì một người đàn ông nào muốn kết hôn với họ (…) Kết hôn ở tuổi 30- Nếu bạn muốn một tình yêu vững chắc; Nếu bạn muốn khẳng định mình; Nếu bạn không muốn bị khủng hoảng kinh tế; Nếu bạn muốn xây dựng một quan điểm đúng đắn về hôn nhân, họ có cái nhìn sâu sắc về hôn nhân, về gia đình; Nếu bạn không muốn hối tiếc, tuổi này bạn đủ thời gian và kinh nghiệm để chọn cho mình một người có thể cùng bạn đi suốt cuộc đời”.
Tôi biết khi ngồi trên thư viện thằng bạn này ghi trong vở cũng là có chủ ý của nó. Ở cái tuổi đẹp của đời người là 20, nó đã quá vội đến với hôn nhân sớm. Vì thế nó viết ra khi trình bày quan điểm, ý kiến của mình về các vấn đề gia đình luôn già dặn hơn tôi. Cùng với đó là sự già dặn trong suy nghĩ, hành động, khuôn mặt của nó chẳng ai nghĩ nó còn trẻ như vậy đâu.
Hôn nhân với ai đó là thiên đường hay địa ngục. Vốn dĩ hôn nhân có tính hai mặt của nó. Nếu gặp những gì như ý thì gọi đó là thiên đường. Còn không thì cái thiên đường hoa lệ kia có khác bao nhiêu so với địa ngục trần gian. Trong mỗi cuộc tình để đi đến hôn nhân luôn lắm thử thách. Có bao buồn, vui, hạnh phúc, nụ cười và nước mắt luôn song hành với nhau. Trên mỗi chuyến tàu đi của mỗi người thì ta lại cảm nhận riêng. Mỗi cuộc tình thì có người đi cùng với ai đó trên con tàu đến với sân ga cuối cùng. Rồi cũng có người thì chỉ một mình trên con tàu không sân ga.
Và cũng có những sân ga ồn ào, hạnh phúc nhưng cũng có những sân ga chìm trong sầu buồn, lặng lẽ. Và như thế ta thương nhiều hơn ở mỗi con người trong cuộc đời này. Nhiều lý do hơn để hiểu những người lỡ duyên, lỡ thì con gái thì thường tỏ ra khó tính. Họ vốn thấy mình đã lỡ những chuyến đi và vẫn không có một sân ga nào. Khi cảm thấy mình lỡ chuyến đi trên con tàu thì lại cố tạo cho mình một vỏ bọc vững chắc nhất. Vẫn lắm khao khát yêu, thèm lắm những bờ vai, những cái nắm tay và những câu nói nhẹ nhàng quan tâm, yêu thương. Thèm lắm, khát khao nhiều lắm nhưng khi nhìn thấy cái nét hanh hao của mình trong gương thì lại thấy xót, thương chính mình nhiều hơn.
Ai không mong muốn cho mình một hạnh phúc, được làm và thực hiện những thiên chức quý báu của cuộc đời ban tặng cơ chứ. Đơn giản lắm lại xa xôi... Và thế là lại khắt khe với chính mình, lại tỏ ra cầu toàn trong tất cả mọi thứ, có thể gọi là thực dụng nữa. Bộ mặt luôn cố tỏ ra lạnh lùng hơn, tỏ ra mình mạnh mẽ. Bề ngoài ấy lại làm ta thấy rõ sự yếu đuối, thèm yêu thương đến nhường nào.
Cũng đã có những người dạo bước qua cuộc đời ta, cũng có những cuộc tình sâu sắc, đẹp lắm chứ. Rồi cũng vụt qua hửng hờ, để mãi bơ vơ, lầm lũi riêng một góc. Những mối tình không đầu không cuối ở cái tuổi lỡ duyên một đời con gái đến rồi lại đi với một sự chua chát trong nụ cười. Trái tìm có lúc nào khô héo không? Trong sâu thẳm vẫn còn yêu nhiều lắm. Rồi tự mình trên con tàu lặng lẽ, sân ga buồn không một bến tàu xa…
Ta dấn thân mình trong những cuộc tình vội vã trên chuyến tàu muộn màng lại cố bước đi cho hết chuyến tàu của cuộc đời. Nhưng rồi vui, hạnh phúc lại cũng có lúc vỡ vụn. Lại khao khát hơn những tiếng cười đùa, tiếng khẽ bên tai những câu nói ngọt ngào. Rồi lại tự nhận thấy rằng sân ga mình đến trên con tàu kia cũng không hoàn hảo. Một nuối tiếc cho một thời xuân sắc mình đã bỏ quên để rồi giờ đau khổ.
Tiếp tục chuyến hành trình gian khổ với cuộc đời, để đi, để đến sân ga cuối đời chứ không còn là sân ga của một cuộc tình nữa. Đã chìm sâu, ta đã lỡ chuyến đi trong đời. Con tàu vẫn tiếp tục hành trình của mình. Ta vẫn phải đi nhưng lại một mình ta trên chuyến tàu không sân ga. Để rồi tận sâu trong trái tim ta vẫn yêu thương, vẫn giấu những tình yêu cũ đã qua và tự an ủi vỗ về mình. Một mình đi tiếp, vẫn hy vọng chờ chuyến đi mới mình sẽ có bạn đồng hành. Hy vọng và luôn mong chờ một sân ga, một chuyến đi có bạn cũng mình trong đong đầy hạnh phúc.
Đi…đi…và đi…tiếp tục cuộc hành trình và hy vọng sân ga tình yêu hạnh phúc đang chờ đón mình. Sân ga nơi mình ao ước, một thiên đường mà luôn muốn hướng tới. Mong chờ và hy vọng….Con tàu và sân ga riêng của mỗi người
Dành cho những ai sắp bước vào ngưỡng cửa tuổi 30, đang tuổi 30 và qua tuổi 30.
* *
*
Dạo này em thấy mình quá khó tính. Căn bệnh này đã có từ lâu nhưng mấy hôm nay lại càng gắt gao hơn. Thấy mình già hơn. Em cố tỏ ra nhẹ nhàng một chút, bớt để ý một chút nhưng vẫn không được. Em vẫn có niềm tin, vẫn cố gắng để tự an ủi, tự vui với chính mình. Em sẽ đón chuyến tàu sớm để đi, tim lại những thứ em đã lãng quên.
Đơn giản thế sao, cứ tin ngày mai mình sẽ có mà. Em cứ nói mãi câu đó khi một đứa bạn nào đó hỏi hay đang ao ước.
Em vẫn đang yêu thích cái một mình nên không muốn sự phá vỡ nào cả. Vẫn trên con đường quen thuộc là dấu chân em. Vẫn cái đắng, đen đen của cà phê một mình. Những bài hát một mình em nghe và thích thôi.
Yêu lắm cái một mình em đã chọn. Và dạo này em đã trót yêu rồi. Em phải cất công đi tìm đã để được Yêu nhiều hơn nữa. Vốn em là đứa đa tình mà….
Em yêu ai đó thì sẽ bỏ quên mọi thứ và cố dành riêng cho tình yêu của mình.
Và em cũng đã yêu. Tình yêu ơiiii...ta đã Yêu...
Em bỏ nhà đi tìm tình yêu....