Chiều. Ánh nắng yếu ớt của một ngày sắp tàn. Những cái quán, cái sạp nhỏ ở chợ liêu xiêu. Cơn gió cuối mùa thoảng qua mang theo một chút thoáng chia xa. Những người bán hàng chợ vẫn cứ ngồi đó như để mong chờ một ai đó sẽ mua, dù ánh nắng của một ngày sắp tàn. Ánh nắng yếu, những cái thau, cái rổ được chặt lên xe cũng liêu xiêu như một sự dễ đổ vỡ lúc ngày tàn. Cơn gió cứ thổi liên hồi, không mạnh, không yếu nhưng đủ để ta nghe gió lướt qua làn da đầy bụi của một ngày lê lết ở chợ. Dáng ai ngồi đó, một dáng người nhỏ bé với đứa con nhỏ.
Nét già dặn của một người trước tuổi, chợt nhận ra nhau nhưng lại né tránh ánh mắt nhìn nhau. Tránh sự thương hại của một người bạn đúng không nhỉ? Tránh vì nhiều lý do nữa mà, bằng tuổi mà đã có sự già nua của một người đàn bà, cái vẻ mặt tiều tuỵ, cả ánh mắt buồn nữa. Buồn cho sự vội vàng trong một cuộc sống mới của một đời người, từ con gái bước sang cuộc đời của một đàn bà chăng. Tự nhiên thấy thương khi nhắc đến hai chữ “đàn bà”. Người đàn bà gầy, đang bế con với hàng bán của mình có khi nào trách hai chữ “đàn bà” mình phải mang quá sớm không?
Người đàn bà nhỏ ấy đã đi rồi, đi xa để lại tiếng khóc nỉ non của đứa con nhỏ dại. Một sự ra đi không hề biết trước, mà khi đó có nghĩ đến sự bội bạc của nguời chồng trẻ đã bỏ đi để lại nhọc nhằn của một gia đình trên vai mình phải gánh. Những trận đòn vô cớ, những câu chửi đến tê buốt. Mà biết đâu sự chết là điều giải thoát sớm cho người đàn bà, cho nỗi đau mình sẽ không gánh nhiều.
Bỗng chốc lại nghĩ vẩn vơ, thương đến dáng gầy bé nhỏ, hai vai nặng gánh nặng mang. Rồi cả cái tận hưởng hạnh phúc nhỏ nhoi của mình bên chồng, bên con. Cái gọi là sự cam chịu của người đàn bà đôi lúc cũng mang đến một sự giận hơn thương. Giận cho sự cứ cố chịu đựng của mình, cố dành những gì đau khổ nhất, tủi hơn nhất đến với mình.
Một bữa nhậu của ông không bóng dáng đàn bà, một bữa cơm đầy cá đầy thịt nhưng người đàn bà bao giờ cũng nhường hết, cũng ngồi ăn lại sau. Có bao giờ ai đó giật mình nhìn lại mà thấy thương hơn vợ mình không nhỉ? Thương cho đôi tay không ngừng nghỉ làm việc, thương đến cái dáng gầy còm, bàn tay chai sạn bởi sự nhọc nhằn. Cái dáng nhỏ bé ấy lại dẻo dai lắm cơ, lại bền bỉ với mưa, với nắng để chăm chút, vun vén cho mỗi ngày.
Tại sao lại gọi là “đàn bà”, sao những người đàn bà bao giờ cũng sống hết mình cho người khác. Đã mang thân đàn bà là thế mà. Bỗng dưng em lại cực đoan khi nhìn nhận đến vậy. Cõ lẽ do thương rồi có cả sự giận cho sự gọi là cam chịu của đàn bà. Bao nhiêu năm cứ lầm lũi, im lặng sống riêng cho người khác, cứ lặng lẽ để dành hết trao hết cho gia dinh. Rồi gọi đó, rồi bằng lòng, rồi chấp nhận đó là hạnh phúc.
Có bao giờ họ sống riêng mình cho mình một ngày không nhỉ? Vẫn thế, vẫn miệt mài vẫn cứ bóng dáng quen với nắng, với mưa với sương gió ngoài đồng. Rảnh tay là lại đi làm việc khác. Đã thế rồi mà có lúc muốn mua cho mình một cái gì đấy cũng hỏi, cũng xin. Sao mà lại làm mình yếu đi rồi, dẻo dai lắm mạnh mẽ lắm mà lại làm cho một sự xót thương rồi giận nữa.
Đàn bà là hãy sống yêu thương, rồi bao dung, độ lượng nhưng hãy yêu hơn đàn bà nhé. Yêu người bên mình để mà tự thấy rằng mình cần, cái đẹp bên ta hãy nắm lấy. Yêu hơn hai chữ “đàn bà” rồi sẽ phải mang nếu đã sinh ra. Chấp nhận cho sự lặng lẽ của chính hai chữ ấy nhé! Ôi! Mang thân đàn bà….Có cả sự nợ mang.....