Tôi cũng không biết chắc mình thích nhạc Trịnh từ khi nào nữa. Có lẽ, vào khoảng thời gian anh Ba ở trọ nhà tôi để học, vào những buổi chiều hay chăng lúc nào cảm thấy buồn, nhớ nhà là anh Ba lại lấy đàn ghita ra vừa đàn vừa hát những bài ca của Trịnh. Không phải giọng hát chuyên nghiệp, sâu sắc như ca sĩ nhưng lời bài hát của anh Ba lúc đầu làm cho một con nhỏ như tôi chưa hiểu gì nhiều nhưng rồi nghe mãi đâm ra thích. Bài đầu tiên làm cho tôi nhớ cả lời là “Một cõi đi về” – Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi. Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt…” Trong mỗi con người sống trên đời này tựa hồ như những chuyến xe, giữa cánh đồng cuộc đời chuyến xe vẫn phải chạy để tìm điểm dừng. Nhịp di chuyển của từng vòng bánh xe cứ hối hả, ngoảnh mặt nhìn lại chặng đường ta đã qua không ngờ mới ngày hôm qua sao giờ lại khác quá đỗi. Đời người dài nhưng cũng lắm chóng vánh, sự mau chóng của tàn phai ngày một gần, vạn vật cứ vô tình chứng kiến những nét đổi thay của một kiếp người.
Phải chăng nhạc Trịnh hay, hợp hơn cùng với tiếng ghita?. Tôi thích nghe những bản nhạc không lời của Trịnh qua những phiếm đàn ghita. Ta thả hồn nghe trong sự phiêu diêu, chút gì đó của sự khổ ải, trầm mặc của một kiếp con người cần phải vượt qua cứ trong từng ca từ của Trịnh.
“Tôi như chim ưu phiền
Mang đầy nắng quạnh hiu
Trên đôi vai u sầu
Tìm về nơi cuối đời” - (Như chim ưu phiền)
Rồi mỗi bước chân ta đi-để cần vượt qua sẽ tìm đến một sự bình yên, một sư hóa giải. Hay chăng bỗng thấy mình “về thăm nấm mồ”, sự cô đơn trong chính thân phận của một con người vẫn cứ chất chứa quá nhiều tâm sự rồi chợt giữa phố xá đông vui thấy mình lạc lõng, bơ vơ- “Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng”
Tôi đi tìm ngày tìm đêm lâu dài
Một hôm thấy được đời tôi
Tôi yêu mọi người cỏ cây
Muôn loài làm sao yêu hết cuộc đời.
Cả cái cách ta yêu cuôc đời, cuộc sống trôi qua từng ngày , con người vẫn nhỏ bé quá đỗi với thời gian. Yêu cuộc sống, cỏ cây quanh mình nhưng vòng tay không đủ rộng để ôm mọi thứ, rồi cảm thấy mình bị thiếu hụt, cô đơn ngay giữ lúc vui nhất. Lại thấy ta là hạt bụi “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi..” Day dứt cứ lẩn quanh
Một hôm bước chân về giữa chợ
chợt thấy vui như trẻ thơ .
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
tỉnh ra có khi còn nghe (Đêm thấy ta là thác đổ)
Hay chăng, cùng nhau nói về đời để nhẹ nhàng hơn. Cái thường kia ta cứ mơ nhưng khi thấy xa.
Đời ta có khi là lá cỏ
ngồi hát ca rất tự do
Có thể đôi lúc cuộc sống với hai gam màu đen, trắng lẫn hòa vào nhau, ta với những chóng phai, tủi hờn gần như đánh mất muốn tìm một sự bình yên trong giấc ngủ. Ta muốn say trong giấc ngủ không mộng mị, ồn ào, ganh đua và dừng đôi chân khi cảm thấy mỏi mêt. Sống là bước tiếp và hy vọng, đôi lúc nên học cách trút bỏ, phó mặc những gánh nặng trong lòng để có sự nghĩ ngơi ít ỏi của tâm hồn cứ phải nặng mang. Đôi lúc cũng nên khóc để cảm thấy mình yếu đuối và phải vững bước hơn nữa, cũng nên cười để ta hiểu rằng cuộc sống luôn dành cho ta nếu biết khám phá. Khi thất vọng, buồn chán thì nghĩ về quá khứ để ta còn trân trọng từng khoảnh khắc.
Lo âu có thể đựơc xếp lại, tự thả lỏng mình và nghĩ đến ngày mai sẽ tươi sáng. Mọi con đường đều âm thầm những bước chân nhưng ta phải vững tâm hơn vì cuối con đường bao giờ cũng có hạnh phúc và nụ cười vẫy gọi. Thất bại hôm nay để ngày mai thành công, vấp ngã có đau đổi lại bài học cho bản thân.
Bình yên khi ta tìm về giấc mơ…!