Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2008

Nhớ


Nếu có người hỏi tôi: "Màu của nỗi nhớ!?" - Tôi xin thưa, với tôi, nỗi nhớ mang màu tím. Màu tím man mác buồn và huyễn hoặc của hoàng hôn. Tôi nhớ mãi từng buổi chiều về, khi hoàng hôn âm thầm dừng chân miền quê của tôi chìm đắm trong màu tím mơ hồ. Và  tôi, lại chạy xe lang thang vòng quanh, vô định. Hít căng lồng ngực mùi rơm rạ cháy trong gió chiều, khoan khoái tận hưởng luồng khí mát lành phảng phất mùi rơm, mùi cỏ xanh đồng nội và đất mới vào những khi bắt đầu ngày mùa. Tôi yêu cái giản dị, nhưng đẹp nhất ở miền quê tôi đã được sinh ra và lớn lên. Vì yêu, nên tôi nhớ!




- Nhớ - là trạng thái tình cảm của con người. Là một khái niệm mơ hồ, không thể định nghĩa rạch ròi. Vì khi muốn định nghĩa cho thật rõ ràng, thì liệu có đủ ngôn từ mà diễn tả!? - Và khi ấy không chừng lại mất đi vẻ đẹp phảng phất cái buồn của nỗi nhớ. Thế thì, có đáng không!? Những gì thuộc về văn chương, thì hãy dùng văn chương mà tô hồng thêm sắc huyễn hoặc của màu nhớ.


- Nhớ - đôi khi tôi nhớ cái gì đó, thật nhỏ nhặt! Nhỏ nhặt mà tưởng chừng như đã quên. Thế mà lại nhớ! Nhớ về tuổi ấu thơ, ngày còn vô tư cắp sách đến trường, ê a cùng sách vở và mơ màng thật đẹp về một ngày mai. Màu nhớ lúc này lại trắng tinh tà áo sân trường, lấp lánh trong ánh nắng trưa. Tôi nhớ mãi những buổi tan trường, áo dài nhuộm tinh khôi con đường. Một vẻ đẹp đặc trưng và tinh khiết của thưở học trò. Và nhuộm trắng cả vùng kí ức nhỏ nhoi còn sót lại của tôi!


- Nhớ - khi biết thương lại biết nhớ! Nhớ miên man, nhớ quay quắt, nhớ điên cuồng, nhớ nhớ và nhớ chơi vơi...  Nỗi nhớ mang màu hồng ngọt ngào như viên kẹo ngày thơ. Cảm giác ngọt ngào tan dần trên đầu lưỡi và tỏa ra khắp mọi tế bào trên thân thể. Vì tôi biết yêu cuộc sống quanh tôi, yêu cánh đồng, yêu từng ngôi nhà nhỏ chiều về là những làng khói bay lên, yêu nhiều lắm, yêu những jì quanh tôi... nên tôi biết nhớ!


Click the image to open in full size.


- Nhớ - biết yêu là biết nhớ. Nhưng đôi khi không yêu, người ta lại nhớ! Màu hoa lan tím ngập tràn nỗi nhớ quyện cùng gió, phảng phất hương hoa, nhớ hương thơm của lúa mới

Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2008

Viết cho những ngày mưa

   Mưa!
Mưa trong tiềm thức của ai đó có khi là một kỷ niệm buồn, có khi là lạnh lẽo, là cô đơn là trống vắng, có khi lại là những phút giây ngọt ngào, hay một kỷ niệm chưa đặt tên.. còn với Nó mưa không là gì cả nhưng lại cũng là tất cả.


Nó ghét mưa. Đó là những cơn mưa phùn ảm đạm. Đó là lướt thướt mưa Xuân. Mưa mà như là bụi ấy. Nó ghét sự nhớp nháp của những trận mưa đó. Mưa chỉ làm cho khung cảnh thêm não nề mà thôi. Những ngày đó mặc áo mưa cũng dở mà không mặc cũng chẳng xong. Mưa không đủ ướt áo ngay nhưng cứ từ từ làm cho con người ta run rẩy. Mưa làm cho những con đường trở nên nhem nhuốc. Không gian lặng ngắt, cảnh vật hiu hắt buồn. Nhưng...



Nhưng nó thích mưa rào. Những trận mưa xối xả như cuốn phăng đi mọi ưu tư phiền muồn của lòng người. Mưa cuốn trôi đi những bụi bặm những tàn dư của cuộc sống. Mưa làm sạch không gian. Mưa tráng bóng con đường. Mưa gột rửa . Mưa làm cho cảnh vật thêm sức sống. Tất cả như thay một tấm áo mới, khuôn mặt mới. Sau cơn mưa trời trong veo, không gian trong lành, lòng người thanh thản. Thật tuyệt với. Nó thích mưa rào. Thích phóng xe lao đi trong mưa. Thích nhìn mọi người mải miết chạy mưa. Cuộc sống khi đó thật vội vã, thật náo nhiệt, thất hối hả. Đó với nó là một cảnh sống thực sự và hơn hết nó biết người ta vội vã thế kia là để tìm một nới trú ẩn... Nó thích những ngày mưa. Mọi người trong nhà nó cùng quây quần, cùng nhau trò chuyện, cùng làm mọi việc. Không khí gia đình thật ấm áp.



  Mưa ngăn bước chân người ta ra ngoài nhưng lại kéo con người lại gần nhau hơn. Nó không thích tránh mưa. Nó thích thi gan với mưa. Nhưng hiếm hoi lắm mới có lần nó trú mưa. Nó ghét cảm giác đó. Vẫn bị ướt, mà đã ướt rồi thì cho ướt luôn, và phải dừng lại nó như thấy cuộc sống bị ngưng trệ vậy, khó chịu lắm. Nó thích thi gan với mưa xem ai lỳ lợm hơn vậy. Nó thích phóng xe thật nhanh,vì đường chỉ có mình nó nên chẳng ảnh hưởng đến ai cả, nó co chân lên thích thú. hưng quan trọng hơn, Mưa dạy cho nó hiểu giá trị đích thực của ngôi nhà, sự thiêng liêng của tình cảm gia đình. Cuối cùng thì nó hiểu hơn mình là một đứa congái mới lớn nhưng có nhiều dòng suy nghĩ đan xen. Yêu mưa cũng là nó nhưng ghét mưa cũng là nó...?

Thứ Năm, 25 tháng 12, 2008

Mưa vô tình và gió vô tâm!

Đêm gió mùa chợt lạnh, trời bỗng đổ cơn mưa. Mưa như trút nước tràn ngập trên phố phường. Có một đôi tình nhân tấp vội vào một mái hiên ven đường. Vội vàng trú... Vội vàng tránh... Mưa...

Họ nép vào nhau dưới mái hiên, người con trai đứng lên phía trước như chắn che bụi mưa, không cho ướt bạn mình, nhẹ nhàng vòng tay ra đằng sau ôm chặt lưng cô gái.


Ngoài trời, mưa vẫn mưa... như trút...

Có hai bố con nhà nọ, người ướt nhẹp từ đầu đến chân đang đội mưa chạy đến. Mái hiên trở nên đông vui, mái hiên chợt như chật chội. Đôi tình nhân đứng lui lại, ông bố đẩy đứa con gái vào phía trong. Còn mình đứng phía ngoài, nửa bị mưa rơi ướt, nửa bị bụi mưa rơi.



Ngoài trời, mưa vẫn mưa... không ngớt...

Trên phố, có một người đàn bà nhỏ bé mặc áo mưa ướt sũng, lững thững đội thúng đi trong mưa. Khuôn mặt già nua ướt nhèm vì mưa hắt, người đàn bà tay như run lập cập, tiến lại gần cất tiếng run hỏi khẽ:
- Anh, chị ăn bánh mì không?
Anh thanh niên đưa mắt liếc nhìn, cô gái khẽ gật đầu.
- Bán cho cháu một cái. Còn bé gái, bé có ăn không?
- Dạ em không! Con bé cười nheo mắt. "Chú cũng không!" Ông bố khẽ gật đầu cười nói thay lời cám ơn.

Người con trai rút tờ 10.000 đồng: "Thôi, cô khỏi trả lại". Tay nhận cái bánh bẻ làm đôi chia cho cô bạn mỗi người cầm một nửa. Bà bán bánh mì đưa mắt nhìn, rồi cúi xuống, lặng im không nói, cặm cụi cất tiền.

Ngoài trời, mưa vẫn mưa... rả rích...

- Này bà có cái áo mưa nào khác không?
- Có mỗi cái đang mặc thôi!
- Bán lại cho tôi. Tôi cho con bé mặc về không đứng đây nó ốm mất.
- Bán thì lấy gì mà đi. Mà mua thì trả bao nhiêu?
- Bán nhiêu thì bán.
- Lấy bảy nghìn nhé?
- Cái áo rách thế mà bán bảy nghìn à?
- Thôi mua thì năm nghìn. Không thì thôi vậy, tôi cũng chẳng muốn bán đâu.

Ông bố rút tờ 5000 đổi lấy chiếc áo mưa nhăn nheo, rách tả tơi lỗ chỗ mặc vội cho đứa con gái. Hai bố con lên xe, đứa bé núp đầu vào sau lưng bố tay vẫy chào đôi tình nhân nọ. Ông bố gồng mình phóng xe đi trong mưa gió. Bà bán bánh mì lấy tấm nilon đang bọc chiếc thúng trùm lên mình rồi đội mưa đi tiếp. Tiếng rao như nhỏ lại, cái bóng nhỏ khuất dần sau màn đêm mưa bão.

Gió ngày càng thổi mạnh, ngoài trời mưa vẫn mưa.. trắng xóa...

- Mưa như này biết bao giờ mới ngớt anh nhỉ?
- Chắc phải một lúc nữa em ạ.
- Mưa to quá!
- Ừ!
- Hay là anh gọi taxi cho em về trước đi. Đứng đợi như này biết đến bao giờ mới về được đến nhà.
- ...

Người con trai như khựng lại đôi chút rồi cúi xuống đất tay nhặt tờ báo che vội lên đầu chạy ra đường đợi bắt xe cho cô gái. Mưa càng lúc càng to, đường phố như không còn bóng xe qua lại. Mưa càng lúc càng lớn, tờ báo nhỏ như không còn đủ khoẻ khoắn để che chắn những hạt mưa nặng trĩu đang rơi rớt trên đầu.


Anh chạy lên phía đầu phố. Cuối cùng thì cũng có ánh đèn xe xuất hiện. Taxi đến, cô gái bước lên xe ra về còn một mình người con trai ở lại. Mưa như to hơn và gió càng thổi mạnh. Anh đút tay vào túi quần lần tìm bao thuốc rút một điếu ra châm. Ánh lửa bừng loé lên nhưng rồi lại tắt lịm bởi mưa ướt tạt vào. Ném điếu thuốc xuống đất, anh đứng khựng người bồi hồi ngắm mưa rơi.

Ngoài trời, mưa vẫn mưa day dứt...

- Em về đến nhà rồi, anh cũng về sớm đi nhé. Về cẩn thận không ốm...

Xóa cái tin nhắn, dắt chiếc xe xuống vệ đường, người con trai phóng xe đi về "cẩn thận" trong màn mưa đêm trắng xóa. Gió thổi mạnh, những hạt mưa như đang òa vỡ và trở nên nặng trĩu, như trở nên bỏng rát và mưa như ngày càng nặng hạt...
Mưa vô tình, hay gió... gió vô tâm...





Ngoài trời, mưa vẫn mưa như trút...
Và mưa, mưa vẫn mưa không ngớt...
Ngoài trời, mưa vẫn mưa trắng xóa...
Và mưa, mưa vẫn rơi tầm tã...

Hai người đi bên nhau
đôi bàn tay nắm lấy nhau
môi mỉm cười cùng nhau...

ánh mắt người con gái
nhìn vào cặp đôi khác
mơ một hạnh phúc

ánh mắt người con trai
nhìn vào cặp đôi khác
mơ một hạnh phúc

đôi bàn tay khẽ rời
bờ môi tắt nụ cười
em - anh
chúng ta không là một

Thứ Tư, 24 tháng 12, 2008

Gấu bông giáng sinh

Sau đây tôi muốn kể một câu chuyện về, về ước muốn có một món quà của một cô bé. Và cũng gởi lời xin lỗi của tôi đến ''người'', có lẽ tôi không nên hành động như vậy hãy nhận lời xin lỗi của XR nhé. Nếu giận XR mà cảm thấy vui thì hãy giận, XR không được quyền cũng như được phép làm vậy phải không?? Xin lỗi nha
  



 Cảm ơn vì món quà, cảm ơn đã mang đến niềm vui trong dịp giáng sinh này. Cảm ơn vì tất cả những gì đã hiểu và chia sẻ với XR



Chuyện kể về một cô bé rất thích gấu bông. Từ nhỏ đã ao ước mình có một chú gấu bông cho riêng mình, được ôm vào lòng được chạm tay vào đó chỉ một lần thôi cũng được. Nhưng ước muốn đó của cô bé nó quá rời xa, khó có thể thực hiện được. Lúc nhỏ luôn ước muốn có được một con búp bê, bé thôi cũng được. Cô bé nhìn những đứa trẻ hàng xóm ôm búp bê trên tay, đùa nghịch mà trong lòng cô bé luôn thèm khát. Đôi mắt cô bé rực sáng lên khi ai đó cho ẵm con búp bê trong giây lát, dù rất ngắn ngủi nhưng đối với cô bé đó là một món quà rồi đấy. Nếu ngày hôm đó cô bé được vui với búp bê thì tối đó cô bé có một giấc mơ rất tuyệt về búp bê.


   Ước muốn cuối cùng cũng chỉ là ước muốn của cô bé mà thôi. Điều ước đó khó mà thành sự thật của cô bé lắm vì cô bé hiểu rất rõ về mình về cuộc sống hiện tại của mình. Rồi cô bé đã chon cách để quên đi mong ước của mình bằng việc tự tay mình may những bộ áo quần xinh xắn cho búp bê, cũng xem như đó là một bộ sưu tập thời trang giành riêng cho búp bê. Cô bé sẽ cất những bộ đồ đó đợi đến một ngày mình có búp bê sẽ đem diện cho búp bê. Trong đầu óc non nớt của cô bé chỉ nghĩ mình sẽ có và hãy là đứa trẻ tốt thì sẽ có búp bê trong nay mai thôi.
  Thời gian dần dần trôi qua, búp bê của cô bé chưa thành hiện thực nhưng cô bé lại ước một điều khác. Cô bé nghĩ hãy xếp ước mơ nhỏ đó lại, và hãy tin vào một ngày mình sẽ có thôi. Cô bé giờ đây ước một con gấu bông. Có lần cô bé được má dẫn đi chợ, trong lúc đợi má cô bé đã trông thấy một cửa hàng lưu niệm, nơi trưng bày những chú gấu dễ thương những chú gấu lớn nhỏ đủ loại. Những chú gấu đó rất đẹp, đẹp lắm mắt cô bé sáng lên và cứ nhìn chắm chằm vào tủ trưng bày gấu bông. Nó thấy ganh tị và ghét những đứa trẻ nào đó có được món quà đẹp lại không thích mà ném lung tung. Cô bé luôn nghĩ rằng nếu mình có sẽ nâng niu và chăm cho búp bê không bị những cú ném mạnh vô tình như vậy đâu.


  Cô bé lúc ấy đã lớn rồi nhưng ước muốn nào cũng đành xếp lại để một góc cho riêng mình, cất những ước muốn vào một tương lai, hy vọng ngày mai mình sẽ có. Nhớ có một lần ba cô bé hôm ấy chở được nhiều hàng nên cũng có được tiền, hôm ấy ba má cô bé muốn dành một món quà sinh nhật cho đứa con gái bằng việc dẫn cô bé đi mua một chú gấu bông, điều mà cô bé luôn hằng ước. Nhưng cô bé đó đã không đi để ba chọn món quà đó. Cô bé thấy mình quá ích kỷ nếu nhận món quà đó, cô bé nghĩ đến những chuyến hàng nặng nhọc những giọt mồ hôi của ba đã cố gắng kéo từng chuyện hàng. Dòng suy nghĩ đó của cô bé đã ngăn cô bé không đón lấy món quà đó và hãy xem đó chỉ là ước muốn cho riêng mình và tự hứa một mai mình sẽ có thôi.


  Thế đấy cô bé không mua hay dành riêng cho mình cho mình món quà đó, mà chỉ dám nhìn cho thoả mãn sự thèm muốn mà thôi. Cô bé xem những món quà đó đã có người giữ hộ mình rồi, sẽ không bị lấm bẩn cũng như mất đâu. Noel năm nay của cô bé có một điều bất ngờ đã đến, có một món quà trong dịp Noel mà cô bé không ngờ là mình được nhận. Món quà đó lớn với cô bé lắm, nó như là một giấc mơ của cô bé, với món quà này cô bé có thể thực hiện được điều mong ước bấy lâu nhưng cô bé đã học được cách chia sẻ món quà đó cho bạn bè mình. Cô bé dùng món quà niềm vui của mình chia sẻ, sinh nhật của bạn cô bé cũng là ngày Noel, cô bé muốn dành món quà đó tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng sinh nhật của bạn mình. Cô bé hiểu sự thèm muốn có được món quà vào ngày sinh nhật, hiểu được sự thèm muốn của hương vị ngọt ngào của bánh kem mà bạn cô bé luôn mơ ước nhưng không có điều kiện để thực hiện. Cô bé không ngờ lại có người lại muốn tặng món quà mà bấy lâu nay cô bé hằng ước muốn. Nhưng cô bé đã không dành món quà đó cho riêng mình mà hãy để món quà đó có ý nghĩa hơn. Cô bé đã chia sẻ niềm vui bất ngờ của mình cho bạn của bé cùng chia sẻ. Và cô bé cũng có được một mùa giáng sinh đáng nhớ, một niềm vui bất ngờ, một món quà tuyệt diệu trong dịp Noel. Cô bé cũng hiểu được là hãy tin và yêu cuộc sống vì quanh mình vẫn nhiều điều bất ngờ mà ta chưa kịp khám phá ra thôi

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2008

Giáng sinh

Không khí của Giáng sinh đến gần, mọi thứ đều có jì đó thay đổi.



Không khí rộn ràng trên các nẻo đường đã vang lên. Lại một mùa Giáng sinh mới lại về.



 Chúc mọi người

Click the image to open in full size.

an lành, nhiều niềm vui và hạnh phúc
Những ngôi nhà đã được trang trí rất riêng và mới để chào đón Giáng sinh


 


và cầu chúc nhà nhà đều hạnh phúc rộn ràng tiếng cười


Noel về cũng là sắp đến Tết rồi nhỉ?


 


Christmas Graphics



Thứ Hai, 22 tháng 12, 2008

Đầu tuần


 


Tôi có một chủ nhật vui và chính tôi là người đem lại niềm vui đó cho chính mình nhưng sao tôi lại chẳng thấy vui mặc dù đã qua ngày cuối tuần đó rồi. Ngày của một tuần mới bắt đầu ai cũng thay đổi lại chính mình một tí để chào đón một tuần làm việc mới. Cuối tuần của tôi làm được một việc tôi cảm thấy vui lắm nhưng sự vui đó lại không ở lại mà lại thoáng lên một chút jì đó buồn. Ngày nghỉ tôi lại cố lục tung những áo quần của mình tìm lại những bộ đồ cũ, những cái áo ấm không còn mặc vừa vẹn của mình được tôi đem trao cho những đúa trẻ nghèo gần nhà. Ánh mắt của những đứa trẻ đó làm cho tôi không thể nào quên được, nó vẫn còn nguyên vẹn trong tôi không thể nào xoá được. Nhưng những việc đó tôi làm thấy còn nhỏ bé quá không thể nào bao bọc hết cái lạnh của mùa đông kéo dài mà chỉ góp chút xoa dịu thôi. Quả thật mính quá bé nhỏ giữa cuộc sống này, tôi hiểu được những suy nghĩ của những đúa trẻ đó khi nhận được những chiếc áo đó vì tôi cũng đã sống với nó rồi mà.


 


Sáng dậy chuẩn bị sách vở đi thi mà tâm trạng tôi cũng chẳng khá lên mấy, thấy có chút jì đó chưa hài lòng về việc của mình làm. Vừa lên đến phòng thi thì mấy đứa bạn chạy lại nói chuyện, chúng kể lại ngày hôm qua đi viếng hương ở nghĩa trang liệt sĩ Tỉnh mà tôi không thể đi được, thực ra chuyến đi này tôi là người chịu trách nhiệm dẫn đi mà nhà có chuyện nên xin khíu. Luyến, Thị Liên, Ánh Liên gọi mình lại tưởng chuyện gì mà lại chuyện biết nhà đang tỉa đậu định đi viếng hương xong sẽ vào nhà mình tỉa giúp nhưng khi đi vào nhà thì lạc đường nên không thể vào được. Còn hỏi là làm hết chưa chiều sẽ vô làm giúp cho. Mình nói xong rồi chúng nó  vừa cười vừa nói mệt không nhìn tướng bà tui biết làm một ngày gần chết rồi. Mấy đứa ngồi lại kể nhiều chuyện mà hai ngày cuối tuần về quê làm được, chưa thi mà trông ai cũng tươi hơn là thi rồi ấy không có chút jì là lo lắng cả mà vẫn yêu đời hát hò kể tiếu nhau nghe. Nhất lớp trưởng chạy lại nói chuyện sao hôm qua không vào phòng trọ của nó để xơi tôm thúi. Tôi lại ngơ ngác chẳng hiểu jì thì mấy đứa nói luôn nhà nuôi tôm bị ai đó bỏ thuốc sâu vào hồ tôm chết hết luôn. Chuyện nghiêm trọng thế mà còn làm cười lên nữa chứ, mặc dù Nhất cười như vậy nhưng tôi cũng thấy được chút lo lắng trong ấy. Lo cho cuộc sống gia đình sắp tới, những khoảng nợ khi xuống tôm chưa được trả chi mong sao vụ tôm thành công bây giờ sắp đến lúc xuất tôm lại xảy ra chuyện này. Đôi lúc tôi thấy niềm vui quá ngắn ngủi, có nhiều chuyện xảy ra mà chính ta cũng không ngờ được nữa. Cũng có nhiều chuyện ngay cả bản thân cũng không thể nào lí giải nỗi cả…Mới có ngày thứ hai mà…????/

Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2008

Bằng lăng tím


Bằng lăng tím


Anh yêu em khi chưa biết bằng lăng
Chỉ nghe kể một loài hoa màu tím
Cánh bằng lăng mỏng manh mà sâu đậm
Tím một màu bình lặng phút anh qua


Xưa yêu em chỉ biết cánh bằng lăng
Đem kết tóc để một thời rực cháy
Giờ một mình thoảng nghe lời gió gọi
Đưa em về nép dưới cánh bằng lăng


Ôi loài hoa bé nhỏ cánh mỏnh manh
Mà anh sợ viết tên em không đủ
Nên bao lần anh đi về lối cũ
Ghép tên em từ những cánh bằng lăng


Chiều nay về giữa màu tím không gian
Nghe ai khẽ gọi tên loài hoa ấy
Sao anh bỗng nhớ ngày xưa đến vậy
Dù phút nào chưa biết cánh bằng lăng


Vẫn loài hoa bên lối cũ trông trăng
Nhuộm đêm nay cho lòng ai đến tím
Mái tóc buồn ngày nao em chẳng bím
Để mãi còn nhành hoa tím bằng lăng./.



Trịnh Xuân Quỳnh - Đài Truyền
Thanh Buôn Đôn - Đăk Lăk


 



Con đường màu hoa tím...



Hoa Bằng Lăng Tím

Photobucket

Photobucket

lan hoàng hậu

Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2008

Mùa Đông

Ước gì trong đời một lần được ngắm tuyết rơi trắng xóa, trắng trời đất, trắng cả lòng của ai đó, chẳng biết là ai. Trong cuộc sống thật nhiều lo toan và trăn trở. Ước gì một lần được nhìn thấy tuyết…trắng xóa.

Từng hạt tuyết rơi để rồi mất hút khi chạm phải mặt đất, cũng giống như những người đã đi qua đời. Mất hút, không một lời từ biệt. Tan vào hư không như hạt tuyết biến mất trong con mắt ướt nhòe.Có nên cố giữ một cái gì đó thật xa? Có nên giữ những gì đã biết không thể nào có được? Tình cờ thấy, tình cờ biết ai đó đã không còn nhớ, không còn suy nghĩ đến một người ngồi đây. Không còn, mãi không còn.


Hãy nhìn kìa, họ đang sống với nhau thật vui vẻ, đầm ấm và hạnh phúc. Ta ngồi đây một mình, nguyện cầu cho họ, ta có đang thật lòng không nhỉ?

Rồi ta nghe thấy, ta thấy bài hát vang lên như được viết riêng cho ta, chính lúc này, khi ta đang cô đơn, lẻ loi và lạnh lẽo giữa mùa đông – mùa đông không có tuyết rơi.

” Còn lại đây bao yêu thương ,bao nhung nhớ, còn lại đây bao cô đơn xót xa. Còn mình ta như chơi vơi, mang bao kỉ niệm với nỗi buồn. Và mùa đông không mang theo bao hơi ấm mùa thu không có lá rơi. Còn mình ta như chơi vơi nghe con tim ta nát tan…”

Chẳng liên quan gì đến thực tế nhưng ta thích như vậy. Mùa đông, những bông tuyết và mưa tuyết.


“…Tình yêu đó sẽ mãi mãi không quay trở lại và em như cánh chim vút bay mãi nơi phương nào. Chỉ còn mình ta ôm cô đơn nhớ nhung kỉ niệm để lòng ta bỗng nghe sao buốt giá.

Tình yêu đó sẽ mãi mãi không quay trở lại và em như cánh chim vút bay mãi nơi cuối trời.chỉ còn mùa đông vây quanh ta hát với ta rằng bài tình ca nghe ôi sao xót xa.”

Cánh chim ấy đã không cần phải bay tận nơi cuối trời. Đôi tay nào vẫn cầm tay ta hôm qua, nhưng bàn tay lạnh giá. Ta biết rằng hơi ấm từ bàn tay đã không còn dành cho ta nữa. Ta đau buồn, nhưng chấp nhận.

Có phải tuyết đang rơi trong lòng ta không nhỉ? Ước gì tuyết có thể rơi ngay lúc này, để ta lẩn trốn vào trong màu trắng vĩnh cửu, mãi mãi…

Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2008

Ngày

Không ngờ dạo này mình yêu đời thật. Có nhiều chuyện rắc rối xảy ra vậy mà hằng ngày lên lớp cười hả hê, còn đùa được. Chắc có lẽ mình nghiệm ra được một điều là dù cuộc sống có diễn ra không như mình mong đợi thù cũng hãy cười. Và hãy cười cả khi đau khổ nhất, nụ cười xoa dịu mọi nỗi đau và làm cho mình cảm thấy vui tươi hơn phải không nhỉ?? Tôi lại ước gì cuộc sống ai cũng đừng quá ích kỉ cho riêng mình thì chắc sẽ tốt lắm đây. Nhưng điều đó đâu có thể diễn ra trong cuộc sống này được
Sắp thi rồi mà tiền học phí tôi chưa hoàn thành xong vậy mà tôi cũng vô tư, tôi không muốn nghĩ nhiều vì có nghĩ đi chăng nữa thì cũng đâu có thể giải quyểt ngay được nên có lẽ vậy mà tôi vẫn thấy đời vui tươi. Mà không ngờ dạo này lại sống tình cảm thật, tranh thủ thời gian, nhịn ăn sáng để mua len móc khăn quàng cổ cho nội, cho Cô Hai, cô Thương nữa còn mua truyện tranh cho Bé Muội nữa cơ chứ!! Ghê thật, Bích Liên cũng tròn mắt nhìn mình thấy hơi lạ hen sao sống tình cảm từ bao giờ vậy. Tôi cũng không ngờ điều jì làm cho mình thay đổi vậy. Cũng không hiểu nữa?


 Đang ngồi móc mấy nhóc trong lớp chạy vào nói cho nó mượn len làm cái này cái, tưởng chúng nó làm jì không ngờ lại lấy len thả từ tầng năm xuống dưới đất thử nghiệm cái jì đó. Cũng may mà có một nhóc đỡ lấy cuộn len không thôi thì tiêu bẩn hết len. Chúng nó còn cười hò hét làm mình cũng trông bộ dạng của chúng nó không thể nào mà nhịn cười không thể tỏ ra gay gắt với nhau đựơc. Sáng nay ngồi học Bích Liên với mình lại ngồi hú hí với nhau nhiều chuyện buồn cười lắm. Nào là khi nào một trong hai đứa lỡ có chết trước thì mỗi năm đến thăm mộ một lần. Bích còn nói là nếu lỡ tôi có đi trước thì mỗi năm đến thăm tôi sẽ trồng xung quanh mô của tôi toàn là hoa phong lan- hoa tôi thích còn trên bàn thờ là chậu hoa xương rồng. Tôi còn nhắc nó là nếu mà sau này có ở xa thì hãy năm năm đã đến mộ tôi một lần còn không thì mỗi năm đến một lần. Còn tôi nói với nó sẽ trồng hoa bồ công anh thật nhiều quanh mộ nó, còn hoa sen trắng trên bàn thờ.
  Đíng là hai đứa ngớ ngẩn thật tự nhiên đang yên vui mà nói đến cái chết trong khi hai đứa lại có biệt danh là cô đơn, hai nhóc chưa một mối tình rách bỏ túi mà nói chuyện xui xẻo không? Có lẽ nếu ta biết nhìn nhận cuộc sống một chút, không nên cứ ngồi một chỗ mà than phiền mà dù có buồn đến đâu chăng nữa thì hãy cười.


cười.





 Cười lên…..he he



 

 

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008

Ngày mưa...!!!

Mưa…!


rain.jpg



Có ai trên thế giới này ghét mưa như tôi không nhỉ??
Tôi rất ghét mưa nhưng làm sao có thể thay đổi được, mỗi năm đều có bốn mùa làm sao có thể thay đổi nếu ai cũng ích kỉ chọn cho mình một mùa để cho riêng mình. Với tôi chỉ thích nắng thôi dù nắng có ghắt có khô khan nhưng tôi vẫn thích. Tôi không thích mưa không chỉ cái ướt át khó chịu khi trời mưa mà nó còn liên quan đến cuộc sống mưu sinh của những người lao động nghèo khổ như chúng tôi.
Mưa lắm đồng nghĩa với nghèo túng, công việc làm trở nên khó khăn hơn. Nắng mang đến cho tôi, gia đình tôi, và những người lao động như gia đình tôi cuộc sống đỡ chật vật hơn. Cuộc sống mưa sinh với những lo toan cơm áo gạo tiền hằng ngày không phải lo lắng chạy ngược chạy xuôi.
Với gia đình tôi thì nắng là những ngày làm việc tuy có vất vả nhưng cuộc sống khá hơn tí chút. Cô tôi mở nhà máy sản xuất nước đá nên những ngày nắng là vui nhất, bán được nhiều đá. Còn Ba tôi thì chở được nhiều đá cho khách hàng. Tôi cũng có chút thêm thu nhập bằng việc bỏ đá lẻ cho các quán nước giải khát, cho các quán cơm. Những chuyến hàng trên chiếc xe ba gác nhiều hơn nhưng Ba tôi sẽ vất vả hơn nhưng như vậy cả gia đình tôi đều thấy vui vì có thêm thu nhập không phải lo.
Những người lao động thì công việc cũng khá hơn, dễ dàng hơn. Những chuyến xe ôm, những chuyến hàng trên chiếc xe ba gác kia trở nên tất bật không phải nắm nghĩ dài ngày như ngày mưa.  Nhưng có lẽ đúng như tôi nghĩ nghèo ở nông thôn còn sướng hơn ở thành thị. Chật vật ở nông thôn còn có lúa gạo, rau củ trồng cấy trong vườn, còn có những bữa ăn khá tốt rồi. Còn đối với thành thị thì nghèo không tièn không việc làm nhưng mọi thứ đều phải mua thì quả là hơi khó thật đối với những ngày mưa dài trong mùa mưa. Đôi lúc tôi nghĩ rằng cuộc sống còn nhiều điều tôi phải học, tôi phải còn nhìn nhận đứng cuộc sống quanh mình không nên ích kỉ chỉ cho riêng mình. Tôi phải biết nhìn nhận hạnh phúc quanh mình mà nhiều người không có may mắn như tôi. Tôi phải biết hài lòng với những gì mình có không nên oán trách phải không. Có thể tôi sinh ra và sống trong một gia đình nghèo nhưng tôi cũng cảm thấy mình là người may mắn phải không…?

Thứ Năm, 11 tháng 12, 2008

Món quà cổ tích (tt và hết)

Giáng sinh năm đó bạn đã ước ao có một món qùa để tặng mẹ . Một chiếc áo len để sưởi ấm cho tấm thân gầy của mẹ. Sưởi ấm cho hạnh phúc lứa đôi của mẹ đã không trọn vẹn. Bạn rất thương mẹ tôi biết điều đó chứ! Bạn đã không ngủ bao đêm bạn đã lặng lẽ nhìn mẹ hằng đêm cặm cụi khâu áo, bóng me đã in sâu trong tường nhà mà bạn đã quen.
 Lúc bấy giờ, số tiền ít ỏi của bạn kiếm được qua việc bán vé số cộng với số tiền khâu vá của mẹ bạn, chỉ đủ cho hai mẹ con sống qua ngày và dành dụm lúc ốm đau. Một món quà ư? Không thể được. Nhưng một điều kì diệu đã xảy ra. Đêm đó một người phụ nữ vẫy tay và mua vé số của bạn. Ngưòi này nhận ra bạn đã bán vé số cho bạn và hôm trước may mắn đã đến, người đó đã trúng giải nên hôm nay gặp bạn muốn chia niềm vui của mình cho bạn. Người phụ nữ đó đã dúi vào tay bạn một tờ bạc 20.000. Bạn chưa kịp cảm ơn thì người đó đã vội vàng đi, khi bạn quay lại thì người phụ nữ đó đã đi khuất sau con đường kia rồi. 20.000 quả là một kho báu đối với bạn lúc bấy giờ.
  Bạn chạy như bay đến cửa hàng gần nhất, nhưng người bán hàng gấn như xua đuổi bạn, hai mươi nghìn cũng với số tiền ít ỏi mà bạn dành bấy lâu nay không đủ để mua một chiếc áo len, số tiền của cháu không mua được một món hàng nào đâu. Thôi cháu đi đi để cho cô còn bán hàng. Tiếng nói của người bán hàng khi bạn đã đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Một cửa hàng, rồi 2, 3,4,….Gương mặt bạn tối sầm lại. Và 8 bạn thử vận may cuối cùng của mình xem sao. Bạn đẩy cửa bước vào mà trong lòng bạn rất lo lắng.
  Cô ơi, cháu có thể mua một chiếc áo len với giá không quá 35.000 không cô?
  Cô bán hàng khẽ mỉm cười triều mến đáp. Tất nhiên là được cháu à!


  Cô bán hàng đưa cho bạn xem một chiếc áo len trông rất đẹp và ấm nữa, bạn nghĩ mẹ bạn mặc chắc là đẹp lắm đây!


  Cô bán hàng cẩn thận gói ghém món quà lại cho bạn. Đầu óc non nớt của bạn choáng ngợp bởi hạnh phúc nên chẳng hề băn khoăn tại sao chiếc áo len đó chỉ có giá rẻ như vậy. Khi bạn đi cửa hàng thì tiếng gọi của cô bán hàng làm cho bạn quay lại. Cô ấy gọi bạn lại và đưa cho bạn một đôi dép đẹp mà bạn có nằm mơ không nghĩ đến. Cô ấy bảo tặng cho cháu đấy, hãy xem đây là quà Giáng sinh – Cô tặng cháu, đôi dép của cháu sẽ không làm tốt nhiệm vụ nếu không được sưởi ấm. Bạn đã không nhận món quà lớn đó nhưng bạn đã bị thuyết phục bởi người tốt bụng đó.
  Đêm hôm đó, căn nhà bé nhỏ được sưởi ấm bởi niềm hạnh phúc của hai con người bé nhỏ, căn nhà nhỏ đó từ lâu đã rất lạnh nay đã được sưởi ấm lại bằng niềm hạnh phúc.
  Đối với  nhiều người, một món quà thì đơn thuần là một món quà chẳng có gì quan trọng, không mấy quan tâm đến. Nhưng đối với hai con người trong căn nàh bé nhỏ đó là niềm hạnh phcú trong cuộc sống đối họ. Nhờ món quà đó mà bạn đã có đã gieo vào lòng bạn một niềm tin, một hi vọng, một cái nhìn cuộc đời khác hẳn. Điều đó dường như là vô nghĩa nếu bạn kkhông nổ lực và tin vào cuộc sống phía trước. Đôi khi bạn nghĩ nếu không có món quà đó thì có lẽ sẽ không còn cái “tôi” của ngày hôm nay . Và bạn mãi mãi vẫn là một đứa trẻ đáng thương, một người cam chịu tất cả, sẽ không có nghị lưc để vươn hơn trong cuộc sống


   Bạn biết không, cái tôi của bạn ngày hôm qua đã đi rồi và nó chỉ còn là một miền kí ức của riêng bạn. Tiếng mưa của ngày vẫn còn ở ngoài, mưa vẫn rơi và bạn cũng sẽ không chịu mãi là một đứa trẻ đáng thương. Bây giờ bạn đã có thể ngẩng cao đầu để bước vào tương lai, một tương lai không hề giống như bạn của ngày hôm qua


 

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Mì và đêm phố


      








     Mì Quảng? Có lẽ chẳng có gì mới lạ, bởi đã có quá nhiều “luận bàn” về một trong những món ăn “chắc bụng” của vùng đất hẹp, thế đất có độ dốc cao, sông suối chảy xiết, “khiến xui” nên tính tình cư dân nơi đây “nóng nảy” như học giả - danh nho Lê Quý Đôn đã từng nhận xét trong Phủ biên tạp lục? Dân Quảng Nam vẫn thường cãi nhau, thế nào mới là mì Quảng chính hiệu. Mì gà, mì tôm cua, mì bò, mì cá lóc? Không rơi vào... ba phải chi đạo, nhưng có thể tạm dàn hòa để nói rằng, mì nào cũng là “Quảng Nôm” cả. Ở vùng biển, cái phần chất đạm của tô mì, làm sao “rơi” ra ngoài tôm cua? Miền núi, thì những chú gà tha thẩn bươi móc trên sườn đồi sau nhà lẽ nào chẳng sẵn sàng “nhảy” vô nồi nước lèo thơm thơm váng đỏ? Đồng ruộng, thì còn có chi mà chọn kén nữa: Mấy thân cá lóc núc nẩy cựa quậy trên chảo om nức mũi mùi đậu phụng phi hành?


Ấy tuy nhiên, dường như (xin lỗi, dường như thôi) mì Quảng với nhưn tôm cua vẫn “réo gọi hồn quê” hơn? Còn nhớ hồi nhỏ và trong suốt cả tuổi bắt đầu lớn, gánh mì trên những con phố buồn Hội An vẫn “ấn tượng” hơn cả: mì tôm cua. Cùng tone này là mì Cây Trâm, ở phía nam Tam Kỳ. Lưu lạc vô Nam, như ở Thành phố Hồ Chí Minh chẳng hạn, mì Quảng đã phải pha chế để hợp khẩu vị dân bản địa. Riêng mấy năm sau này, vài quán mì Quảng ở Thành phố Hồ Chí Minh đã “tìm về nguồn cội”, trong đó, công kỹ hơn cả là quán Phú Chiêm ở đường Sao Mai (Tân Bình) và Trần Bình Trọng (Bình Thạnh). Chủ quán hơi “kỳ công”, khi đặt lên bàn khách đĩa rau sống Trà Quế (gửi vô bằng đường hàng không). Dĩ nhiên, giá cả có cao hơn một chút so với mì Quảng bình dân nhưng khách xa quê cũng hả dạ hởi lòng. Ở Thành phố Hồ Chí Minh, lâu lâu cả nhà đi ăn mì Quảng. Thấy ông xã say sưa chiến đấu với tô mì, mụ vợ thấy răng mà lạ: “Sao ở nhà, mỗi bữa chỉ được lưng chén?”. “Thì có phải ăn bằng cái bóp mỏ đâu. Người ta ăn bằng cái đầu mí lại bằng cả trái tim nữa chớ bộ”. Ậy, cái tình quê kiểng răng lạ hung rứa hỉ, nó làm thay đổi cả khả năng tích chứa của mấy cái bao tử yếu ớt như không...


Giờ đây, gánh mì phố đêm Hội An trước chợ vải, ở đoạn chếch chếch ngôi trường Diên Hồng ngày xưa cũng gần đủ sức gợi nhớ “những ngày thơ mộng” ấy. Nói gần đủ sức, vì tô mì tôm giá 7.000 đồng không thể cáng đáng nổi chút ít thịt cua, món hải sản đã trở thành cao cấp. Hình như để điền khuyết vào cái sự thiếu vắng này, ông chủ gánh mì đã phải chọn cái trứng cút be bé. Thôi, thì đành vậy. Chứ làm răng mà thực hiện chăm phần chăm lòng hoài cổ cho đặng!? Trong cái “sự” này, thực khách còn có thể ngẫm ngợi đôi điều về lẽ còn - mất, được - không, chẳng cũng thú vị đấy ư? Gánh mì đêm này bắt đầu “múc múc chan chan” lúc 20 giờ, đến 23 giờ là sạch gánh. Ấy cũng không biết chừng là một guinness của phố cổ? Chẳng có bàn biếc chi hết. Khách ngồi trên mấy cái ghế nhựa lè tè, như cái đòn gỗ ngày trước, cứ thế mà bưng, mà và, mà suýt soa, suỵt soạt.


Ở cái gánh mì này, tôi đã “uống” tô mì của kỷ niệm - hồi ức, cùng với uống cả ánh đèn lồng trên hè phố, nơi bóng dáng những ông Tây bà đầm qua lại và khuôn mặt của thế hệ 8X, 7X, thanh sạch mà ngổ ngáo. Và uống cả một thoáng ánh trăng trên hồn phố đang thả xuống đêm - không - thắp - điện trong lòng di sản văn hóa thế giới này.


Lại lẩn thẩn mơ màng, sao tô mì Quảng chưa đi vào “biển lớn” như tô phở đã từng có mặt ở khá nhiều nơi?


NGUYỄN ĐÔNG NHẬT

10/12/2008

Ngày đúng là xui của tôi thật, đã nghèo rồi mà còn còn đeo lấy khổ nữa cơ chứ!. Mới sáng nộp học phí nhưng chỉ mới nộp một nửa cho kì này, phòng tài chính bảo phải nộp hết kì này thì phòng đào tạo mới cho thi. Đang lo phải chạy tiền đâu để lo nộp học phí thì lúc trưa đi học thể dục, đang đi mà cũng nghĩ vẩn vơ nhiều thứ trong đầu thì bỗng ''bùm''. Thôi chểt rồi nổ mất lốp xe, sao mà nhiều chuyện vậy cơ chứ!
   Ngày hôm qua cũng nổ rồi, mình với Liên đã phải dắt một đoạn dài rồi, chú sửa xe đã cảnh báo là phải thay ngay lốp xe đi không thì phải dắt đi gữa chừng nữa đó. Tôi thì cố gắng đi thêm vài hôm nữa để kiếm tièn rồi thay luôn, chưa đi thêm được hôm nào thì hôm nay lại phải dắt xe nữa đây. Sao mà nổ đúng đoạn đường vắng nữa chứ!
  Tôi đã phải dắt cả tiếng đồng hồ mới tìm được quán sửa xe, mà tôi cũng có chút may mắn là cũng gần nhà Cô Hai. Tôi lại phải tiếp tục đi bộ một quãng nữa xuống nhờ Anh chở ra trường. hôm nay thi mà. Hôm nay 2 giờ mới học mà cũng lạ tôi lại đi học vào lúc 1h nên không bị trễ.Hết ý định tranh thủ lên thư viện của tôi, mà bù lại hôm nay thi thể dục tôi cũng đạt thành tích gớm.
  Môn nhảy cao là nữ chúng tôi rất sợ nhưng lại là môn thi nên ai cũng lo lắng. Mà không ngờ tôi lại đạt thành tích cao, ai cũng bảo ròm mà hay thật, chạy cũng tốt mà nhảy cũng hay nữa. Có người còn chen vào là tại ròm nhẹ cân nên dễ dàng vượt qua.
  Tiền nộp học chưa xong còn nhiều khoảng linh tinh nữa cũng chưa thanh toán xong thì đũng một cái xe hỏng nữa. Chán ghê thật, tiền sửa hết năm lăm nghìn đau xót thật đấy! Không biết đến bao giờ mình mới thoát khoi cảnh lo tiền như vậy nhỉ???. Dự định đi Đà Nẵng chơi trong dịp Noel không thành rồi, hết quà giáng sinh. Đành chấp nhận quên chuyến đi chơi. Thôi phải cố quên và tìm cách lo tiền học phí không thì tuần sau không được thi. Chỉ còn có mấy ngày nữa là thi rồi, cũng chẳng có gì đáng giá để cẩm nữa chứ! Biết mượn ai bây giờ, trong lớp ai cũng đon đáo chạy tiền như mình hết. 
   Ước jì có phép màu cổ tích giúp mình trong cảnh này nhỉ?? Quả là ngớ ngẩn thật làm jì có cổ tích mà nghĩ cơ chứ!!
                


Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Món quà cổ tích

Thân gởi tôi ngày hôm qua!


  Khi tôi viết những dòng này cho bạn, một cái tôi của quá khứ có lẽ bạn đã ở một nơi nào xa lắm.


  Tám năm, một khoảng thời gian cũng không ngắn không dài nhưng đủ để tôi đặt lên môi một cụm từ "kí ức".


  Bạn biết không tôi vẫn nhớ như in hình ảnh của bạn năm đó. Một con bé đen đúa, các ngón chân thì cáu bẩn và trắng bệch, vì gót dép đã quá mòn không thể hoàn thành nhiệm vụ sưởi ấm cho đôi chân.
  Bạn thân mến!
  Ngoài trời đang mưa, mưa rất to. Mưa nặng hạt, tiếng mưa gõ vào khung cửa sổ sao mà nghe chát chúa. Chắc bạn vẫn nhớ chứ! Nhớ cái ngày hôm ấy cũng khoảng thời gian này cách đây tám năm. Khi đường phố rạo rực không khí giáng sinh, những cửa hàng, những mó quà nhừng cây thông Noel được bày biện trong tử kính. Khiến một đứa trẻ 11 tuổi như bạn thèm thuồng. Cũng vậy khi mà hai cẳng chân gầy guộc rã rời vì đã đi hết phố này sang phố khác. Miệng khô đắng, giọng khan tặc vì đã cố sức rao để bán hết những tấm vé số còn lại. Bạn đã mệt, tôi biết chứ!Bạn rất mệt nhưng không ngày nào bạn không ghé mắt vào cửa hàng lưu niệm xinh xắn nắm ở góc phố rẽ vào nhà bạn , những con búp bê xinh xắn ngồi trong góc tủ kính, những chú gấu bông thật đáng yêu. Những món quà với giấy gói đủ màu sắc sặc sỡ rất đẹp. Khiến bạn ngắm nhìn không chớp mắt, nhưng thật đáng thương cho bạn, một đứa trẻ như bạn thì những món quà kia quả là xa xỉ.
  Giáng sinh đến gần thì tết cũng sắp đến.


  Buổi sáng đến trường, bạn nghe những đứa bạn cùng lớp bàn tán về những món quà mà chúng sẽ dành tặng cho bố mẹ và những người thân trong gia đình. Bọn chúng còn khoe với nhau những áo quần mới trong dịp Tết của chúng nó đã được mua sắm và chuẩn bị hết rồi.Vậy là bạn phải mang một nỗi buồn nữa vào trong lòng. Bạn thất vọng một món quà cho mẹ ư?Một bộ đồ mới cho mình.
  Tết là gì?
  Tại sao ngày Tết phải mua sắm quần áo mới. Có phải là ngày mà bạn sẽ về nhà với tấm thân và trái tim non nớt của bạn mệt nhoài. Vì hôm đó bạn phải đi nhiều hơn mọi ngày gấp đôi, để nhen nhóm hy vọng bán hết vé số, vì ngày hôm đó mọi người ai cũng nô nức bước ra đường.
  Bạn muốn dịp giáng sinh này tặng cho mẹ bạn một món quà. Vì bạn hiểu mẹ bạn không nhớ ngày sinh của mình, nhưng không đúng hơn không biết chính xác ngày sinh nên bạn muốn dành tặng cho mẹ bạn vào dịp này. Bạn muốn dành cho tấm thân gầy guộc khắc khổ của mẹ một món quà để sưởi ấm cho mẹ bạn, và đem lại niềm vui cho mẹ và bạn đã bao năm nay chưa được trọn vẹn.



   Đã tù lâu lắm rồi, bạn chưa hề biết đến vị ngọt của một que kem ra sao kể từ ngày bố bạn bỏ đi, để lại căn nhà trống vắng, lạnh lẽo vì thỉếu hơi ấm đàn ông. Bố không còn là của riêng bạn nữa rồi!.Giờ trở đi sẽ có những đứa trẻ khác gọi "bố" là bố rồi. Mẹ ngồi nhạt nhoà bên góc nhà với hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Cũng khoảng thời gian đó mà mẹ bạn sức khoẻ ngày càng yếu dần. Từ giây phút đó bạn càng thêm thương mẹ, mặc dù đôi lúc vẫn nhớ bố da diết. Mọi lần bạn nhìn thấy mọi gia đình sống hạnh phúc có bố mẹ, những bữa cơm rộn ràng tiếng cười và những tình cảm ấm áp của gia đình mà giờ đây nó đã xa bạn rồi. Những hình ảnh đó bạn trông thây xung quanh cuộc sống của mình thì hai hàng nước mắt đã tuôn ra trên má bạn lúc nào không biết. Bạn nhận ra rằng mình không còn trẻ con nữa và gia đình ấm áp không còn nữa.
  (còn nữa)

Hoa bằng lăng




Có một mùa hạ nồng nàn trên cánh bằng lăng
Cô bé ơi sao em vờ không thấy
Khi phượng vĩ bùng lên rực cháy
Hoa bằng lăng lặng lẽ tím trong chiều


Có kẻ giật mình như thể bắt đầu yêu
Sợ tuổi thơ vì sao xanh bay đi mất
Cái màu tím dâng lên từ lòng đất
Sao em cứ vô tình không biết đến chia tay


Chỉ tại bông hoa đầu tiên ấy tím say
Mà nỗi nhớ đầu tiên cứ tìm về cô bé
Mây hạ lang thang như bâng khuâng rất nhẹ
Muốn nói cùng em - đã tím - mắt chiều.
                       












St


Việt Báo (Theo_24h)


Hoa bang lang